XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hiệp nữ khuynh thành


phan 80

 Chương 19

Hồng Loan nguýt n Ly một cái, hừ hừ lạnh lùng, mặt nó câng câng lên, nói: “Nhẩm tính tuổi tác, thì tôi lớn hơn cô quá nhiều. Tôi chẳng qua chỉ vì có hình người trông rất đáng yêu đó thôi!”



n Ly nín lặng nhìn Hồng Loan. Thằng nhãi này ngày càng trơ trẽn quá đáng.

Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn họ phì cười.

Bèn bước lại nói: “Hai người đừng quậy nữa.”

Diệp Khuynh Thành và Lam Tố cũng bước đến.

Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.

“Hoa Mãn Nguyệt, anh có thể nói tỉ mỉ hơn không: người ấy thực ra là ai?”

Ánh mắt Lam Tố dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt. Trực giác mách bảo anh, có lẽ vụ việc này rất không đơn giản.

“Tôi cũng không biết thực ra hắn là ai. Hắn ký sinh trong cơ thể cha tôi, cha tôi sinh tử ra sao, hiện giờ tôi cũng không rõ. Chỉ e… ông đã bị hắn ra tay hãm hại từ lâu.

Hắn không chỉ có công lực rất ghê gớm mà còn giỏi dùng mưu kế. Lần này chúng ta gặp phải đối thủ thật rồi.”

Công lực của thiên tôn, tất nhiên là ghê ghớm. Số một của thần giới kia mà! Ai dám tranh tài cao thấp với ông ta?

“Tôi cũng có thể cảm nhận được, công lực của hắn mạnh hơn chúng ta quá nhiều; nếu tôi không phải là một làn ý niệm, thì có lẽ… sau chưa đầy một trăm chiêu, tôi sẽ bị hắn đánh bại.”

Diệp Khuynh Thành cũng rất kinh hãi.

Công lực của Lam Tố đã cao như thế, mà không đầy một trăm chiêu sẽ bị người kia đánh bại. Đủ thấy công lực ấy…

“Lẽ nào chúng ta không thể có cách gì đối phó với hắn?”

Ánh mắt Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng sáng lên, cô nói: “Có một cách này: tôi nghe nói trong rừng Bách Độc có con thần thú tên là Chu Tước.”

Chu Tước. Khi sống ở thế giới hiện đại, Diệp Khuynh Thành cũng thường nghe kể truyền thuyết về nó.

Chu Tước, là một trong bốn đại thần thú thời thượng cổ.

“Lưu Hương cô biết rừng Bách Độc ở đâu không? Nơi ấy, ngay thiên tôn cũng không dám mạo hiểm đi vào đó!”

Rừng Bách Độc. Ai nghe cái tên này cũng biết ngay chắc chắn ở đó toàn là chất độc.

Bị thương bởi trúng độc, thú độc trên thần giới, nói chung không đáng ngại.

Nhưng nếu gặp phải thú lợi hại thì sẽ mất mạng như chơi.

Cho nên, rừng Bách Độc tuy có nhiều báu vật thật, nhưng cũng chẳng mấy ai dám đùa với tính mạng mà bước vào.

Dù lấy được báu vật nhưng bỏ mạng không được hưởng thì cũng là vô ích.

Ngay thằng đần cũng thừa hiểu cái lý lẽ này.

Diệp Khuynh Thành nhìn sang Lam Tố, hỏi: “Lam Tố, Chu Tước có thể đánh bại người, thật không?”

Hoa Mãn Nguyệt vội nháy mắt với Lam Tố. Họ không lạ gì tính tình Diệp Khuynh Thành, nếu biết Chu Tước ở rừng Bách Độc lợi hại thì Khuynh Thành nhất định sẽ mạo hiểm tiến vào.

Lam Tố thì vờ như không nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt ra hiệu, anh chỉ cười nhìn Khuynh Thành và nói: “Đúng thế. Nếu ta được Chu Tước hỗ trợ thì dù thiên tôn đến, ít nhiều cũng phải nể chúng ta.

Tuy nhiên… đó chỉ là truyền thuyết, chứ chưa ai nhìn thấy Chu Tước trong rừng Bách Độc và càng chưa nhìn thấy Chu Tước đại chiến với thiên tôn bao giờ. Cho nên ta khẳng định nên coi đó là thật.”

Anh không hề giấu giếm Diệp Khuynh Thành.

Hai con người yêu nhau, thì dù phía trước có mối nguy hiểm đến mấy họ cũng chân thành thổ lộ và cùng kề vai sát cánh đối mặt với phong ba.

Lam Tố cảm thấy dù trong bất cứ chuyện gì, anh đều nên nói thật với Khuynh Thành, vì cô có quyền tự mình lựa chọn.

Đã yêu nhau thì phải tôn trọng nhau.

Khuynh Thành rất cảm động trước sự chân thành của Lam Tố.

Đừng tưởng cô không nhận ra Hoa Mãn Nguyệt vừa nãy nháy mắt với Lam Tố.

Còn Hoa Mãn Nguyệt thì tiu nghỉu cúi đầu, thầm bực mình nguyền rủa: “Gã Lam Tố chết tiệt, định chết thì cứ chết một mình, cớ sao lại lôi kéo Khuynh Thành của bọn tôi dính vào?”

Nguyền rủa như thế rồi anh lại cảm thấy không ổn. Lam Tố chỉ là một làn ý niệm, dù tiến vào rừng Bách Độc thì bất cứ chất độc gì cũng không thể xâm phạm anh ta. Vậy thì người chết sẽ là Diệp Khuynh Thành chứ còn gì?

Hừ! Anh ta không yêu Khuynh Thành thì cứ nói thẳng ra cho nhanh!

Sao còn muốn đẩy người ta nhảy vào lửa?

Hắn thật là tệ!

Hoa Mãn Nguyệt đang hậm hực điều gì, đâu phải Lam Tố không biết, anh cũng không chấp, anh chỉ ngoảnh nhìn sang Khuynh Thành.

Và ôn tồn nói: “Khuynh Thành…”

“Em biết anh định nói gì rồi. Dù thế nào em cũng vẫn theo anh.”

Khuynh Thành nhìn Lam Tố với ánh mắt rất kiên định.

Nhân vật ấy công lực cao như thế, lợi hại hơn cả Lam Tố; Lam Tố đã là cao thủ nhất nhì trên thần giới này; thế thì chỉ có thể là thiên tôn chứ không thể là ai khác.

Ánh mắt Diệp Khuynh Thành hết sức kiên định, nhưng Lam Tố không thể không nhận ra trong ánh mắt kiên định ấy vẫn có một nét hoang mang. Anh đoán chắc chắn cô cũng đoán ra nhân vật ấy chính là thiên tôn.

“Được! Đã thế thì chúng ta sẽ chiến đấu bên nhau!”

Vì anh đã hứa với Khuynh Thành rằng hai người sẽ cùng thống lĩnh thiên hạ, cùng tiếu ngạo giang hồ.

Tàn ảnh loáng lên, Lam Tố biến mất trước mặt Khuynh Thành.

Hồng Loan và n Ly thấy thế rất kinh ngạc kêu lên: “Vương gia… vương gia…”

Khuynh Thành cho rằng Lam Tố xảy ra chuyện gì đó, cô bỗng thấy hết sức căng thẳng.

Cô đâu biết rằng Lam Tố đã thu lại ý niệm của mình. Và, một thân thể y hệt như Lam tố đang từ từ dâng lên bên cạnh vách đá cao vạn trượng của đỉnh Tử Cấm.

Anh ấy!!!

Anh muốn phá bỏ phong ấn, thật sự bước ra. Anh nắm tay Diệp Khuynh Thành, cùng cô chiến đấu bên nhau.

Dù phía trước là phong ba bão táp dữ dội đến đâu, anh cũng không hề do dự và tuyệt đối không lùi bước.

Nếu thiên tôn nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng rõ ông ta có sướng mê, rồi cười tít mắt không?

Ông ta vắt óc bày mưu tính kế để phá bỏ phong ấn đối với Lam Tố. Nào ngờ chính Lam Tố lại tự phá phong ấn rồi chạy ra!

Trên đỉnh Tử Cấm. Bầu trời xanh ngắt bỗng xuất hiện vô số những áng mây màu.

Tiếp đó, cơ thể Lam Tố đang nằm ngủ im lìm bao lâu nay bỗng từ từ mở mắt, một đạo kim quang bỗng chớp lên sáng chói, đến nỗi không ai dám mở mắt ra nhìn.

Khi đạo kim quang ấy dần dần nhạt đi, thì Lam Tố với nụ cười rất tươi bước về Diệp Khuynh Thành.

Đây là lời hứa của anh dành cho tình yêu của Khuynh Thành.

Anh từng nói: trừ phi Lạc Nhi tự tay gỡ bỏ phong ấn đối với anh, nếu không anh nhất định không trở ra.

Nhưng nay anh đã tự mình phá bỏ phong ấn, bước ra.

Với Khuynh Thành, thì đây là món quà tuyệt vời nhất trên đời.

Lam Tố, Lam Tố lúc này, mới thật sự hoàn toàn thuộc về cô!

“Lam Tố…”

Khuynh Thành nhìn Lam Tố đang từ từ bước ra, cảm giác của cô lúc này là gì, cô không sao diễn tả nổi. Cô chỉ cảm thấy mình như chìm ngập trong hạnh phúc ngất ngây.

“Khuynh Thành…”

Lam Tố bước lại nắm chặt tay Khuynh Thành, dù đây không phải lần đầu tiên anh nắm tay cô.

Nhưng lúc này anh lại hệt như một thiếu niên vừa mới biết yêu, trái tim anh đập rộn ràng như một chú hươu sao xinh xắn đang tung tăng nhảy nhót.

Lam Tố đắm đuối nhìn Khuynh Thành, anh nở nụ cười tuyệt đẹp nhìn cô, nói: “Bây giờ em có thể nuốt chửng anh được rồi đấy!”

“Kìa, anh không thể nghiêm chỉnh một chút được à?” Khuynh Thành trách yêu.

“Anh đang rất nghiêm chỉnh đấy chứ?”

“Đáng ghét tệ!”

Khuynh Thành dúi cho Lam Tố một cái, rồi ngoảnh sang bên nói: “Chúng ta nên bàn tiếp đề tài lúc nãy đi!”

Hoa Mãn Nguyệt mím môi suy ngẫm một lát, rồi nói: “Nếu đã đi, thì chúng ta cùng đi!”

“Đúng! Cùng đi! Tôi cũng hơi hơi biết những chuyện ở trong rừng Bách Độc, có lẽ sẽ hỗ trợ được một số việc.”

Hồng Loan và n Ly cũng lập tức bước lại nói: “Chúng tôi cũng muốn đi.”

Khuynh Thành biết tính cách của họ, cũng như cô, đã xác định muốn làm một việc gì thì nhất định sẽ làm.

Vả lại, họ đi, chưa chắc sẽ phải bỏ mạng. Không việc gì phải nghĩ bi quan như thế.

Khuynh Thành nở nụ cười rất tươi, chìa tay ra nói: “Thế thì chúng ta sẽ kề vai chiến đấu!”

“Đúng! Kề vai chiến đấu!”

Sắc mặt Lam Tố cũng không nghiêm nghị nữa, anh tươi cười nhìn Khuynh Thành và chìa bàn tay.

Hồng Loan và n Ly bất giác sững người, hồi lâu sau mới chìa tay ra.

Sáu người úp bàn tay lên nhau, đồng thanh nói: “Kề vai chiến đấu!”

Sở dĩ Tây Môn Lưu Hương biết về rừng Bách Độc là vì nhà Tây Môn năm xưa đã từng xuất hiện một thiên tôn.

Trên thần giới thoạt đầu vốn có ba đại thiên tôn.

Gia tốc Nam Cung có một vị, nhà Lam Tố - tức gia tộc Đông Phương – có một vị, và nhà Tây Môn có một vị.

Ba đại thiên tôn đương nhiên cũng phân chia cao thấp.

Thiên tôn gia tộc Tây Môn, thời đó vì muốn nâng cao công lực và giành được thật nhiều vật liệu để luyện thần khí, họ đã liều lĩnh đi vào rừng Bách Độc.

Bởi lẽ, khi cuộc đại chiến giữa các thiên tôn chưa bắt đầu thì thiên tôn của gia tộc Tây Môn chẳng may bị trùng độc trong rừng Bách Độc cắn bị thương, phải gắng sức lắm mới thoát ra được khỏi rừng Bách Độc, trở về với gia tộc được bảy ngày thì chết.

Một thiên tôn phải bỏ mạng như thế, khiến người ta cảm thấy rất tiếc nuối.

Gia tộc Tây Môn khó bề vươn lên nổi, nếu sau đó không phải sinh một số chuyện, thì địa vị và thế lực của gia tộc Tây Môn ở thần giới rất dễ bị nhà Nam Cung và nhà Đông Phương thôn tính.

Khi thiên tôn gia tộc Nam Cung và thiên tôn gia tộc Đông Phương sắp đại chiến, thì đột nhiên có một cao nhân ẩn sĩ xông ra.

Và, điều rất không may là, hai thiên tôn của nhà Nam Cung và nhà Đông Phương đều bị cao nhân này giết.

Rốt cuộc cả ba đại gia tộc đều không còn thiên tôn phù hộ chở che, thần giới bỗng trở nên chao đảo.

Nhưng, rất nhanh, thiên tôn mới đã đứng ra thống nhất thần giới.

Nhưng người ta không muốn thế lực của thần giới rơi vào tay một người, e sau này sẽ tạo thành mối uy hiếp.

Thế lực của ba gia tộc Nam Cung, Tây Môn và Đông Phương chưa đến nỗi tan tác.

Họ cũng có những chấn chỉnh phù hợp. Thế lực của hai nhà Nam Cung và Đông Phương vốn dĩ mạnh hơn nhà Tây Môn đáng kể.

Nhưng, thiên tôn mới rất nhanh thu xếp chỉnh đốn để thế lực của ba phương cân bằng nhau.

Sau vài triệu năm, ba đại thế lực này nhận thấy thiên tôn không bận tâm cai quản thần giới, chỉ chuyên tâm vào việc tu luyện.

Cho nên, các cuộc đại chiến lại bắt đầu.

Rất nhanh chóng, gia tộc Đông Phương bị vây đánh tơi bời.

Gia tộc Đông Phương sa sút điêu tàn từ đó.

Sau đó.

Lam Ngạn tìm cách trốn tránh sự truy sát của hai gia tộc Nam Cung và Tây Môn, ông ta đã thay tên đổi họ, sống ẩn cư và chuyên tâm tu luyện, đồng thời bí mật tổ chức quân đội.

Các chuyện xảy ra tiếp theo, mọi người đều có thể tưởng tượng ra. Đương nhiên là Lam Ngạn đã thành công. Nếu không, đã chẳng có Lam Tố ngày nay.

Tuy nhiên, dù là như thế thì địa vị của gia tộc Đông Phương vẫn đứng dưới gia tộc Nam Cung và Tây Môn.

Cho đến khi Lam Tố ra đời, gia tộc Đông Phương mới dần dần mạnh lên được.

Có điều, sự lớn mạnh ấy lại là mối đại họa đối với Lam Tố.

Tạm chưa nói về thiên tôn. Hai gia tộc Nam Cung và Tây Môn luôn không ngớt tìm cách giết hại Lam Tố.

Đương nhiên là cuối cùng họ vẫn chưa thể thực hiện được.

Cả đoàn sáu người cấp tốc phi hành về phía rừng Bách Độc.

Khuynh Thành nắm chặt tay Lam Tố, cô cảm thấy căng thẳng không biết do đâu.

“Khuynh Thành, em sao thế?”

Lam Tố nhận ra hình như Khuynh Thành có phần sợ hãi.

“Lam Tố… em được ở bên anh đâu có dễ? Em bỗng nhiên rất sợ… rất sợ em sẽ mất anh.”

Khuynh Thành cũng không giấu tâm trạng thực của mình nữa.

Cô đã hy sinh rất nhiều để được gắn bó với Lam Tố, cô không thể để xảy ra chuyện gì khác.

“Yên tâm, sẽ không sao hết!”

Lam Tố an ủi Khuynh Thành, anh nắm tay cô càng chặt hơn nữa.

Thực ra chính anh cũng không dám chắc tuyệt đối.

Anh chẳng biết chuyến đi này có thể an toàn trở về hay không.

Nhưng mọi người đều đã cùng lựa chọn thì dù sao cũng cứ tiếp tục hành động. Đây là lối thoát duy nhất của họ.

Dù họ không đi rừng Bách Độc nữa, thì liệu gã cao thủ bí hiểm kia có chịu buông tha họ không?

Nếu ở lại thì chỉ có chết. Đi, rất có thể vẫn còn cơ hội sống.

Xuyên qua các tầng mây dày đặc, vượt qua vô số núi cao.

Cuối cùng 6 người đã đến rừng Bách Độc.

Rừng Bách Độc rộng hơn một triệu mẫu.

Cây rừng rậm rạp, mặt đất mọc vô số kỳ hoa dị thảo, có muôn vàn quái thú hung mãnh.

Chưa vào đến rừng Bách Độc, Diệp Khuynh Thành đã cảm thấy khu rừng này rất dị thường.

“Khuynh Thành sao thế?”

Lam Tố khẽ nắm tay cô, hỏi.

“Không sao…”

Khuynh Thành cũng khó mà chỉ ra điểm nào có vấn đề, cho nên cô chẳng thể nói gì. Nói không rõ ràng, sẽ khiến mọi người chưa đặt chân vào đã mất niềm tin.

“Đã thế thì chúng ta tiến vào đi!”

Lam Tố nhìn mọi người, nói.

Thâm tâm anh đang nghĩ, sớm hay muộn thì cũng phải vào, lo lắng sẽ là vô ích. Phải vào tận nơi, trải nghiệm tại chỗ thì mới biết là phúc hay là họa.

“Mọi người chú ý an toàn nhé!”

Khuynh Thành dặn dò.

Cả đoàn người tiến vào rừng Bách Độc.

Hoa Mãn Nguyệt đăm đăm nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, nói: “Lưu Hương, em có hối hận không?”

“Hối hận.”

Lưu Hương vừa đáp lời thì vẻ mặt Hoa Mãn Nguyệt biến sắc, anh kinh ngạc nhìn cô. Thì ra Lưu Hương đang hối hận. Nhưng Lưu Hương mà anh biết, đâu có như thế này?

“Nếu em không thể ở bên anh thì em mới hối hận. Em tin rằng mình sẽ hối hận muốn chết đi cho xong.

Nam Cung Triệt, anh có biết không, lựa chọn gắn bó với anh là việc làm đúng đắn nhất đời em. Dù đi đến chân trời góc biển nào, dù gặp gian nan trắc trở đến mấy, dù xảy ra chuyện gì thì em vẫn lựa chọn được ở bên anh.

Kiếp này, không thể cùng sinh một ngày, chỉ cầu cùng chết một ngày. Nam Cung Triệt, anh có bằng lòng như thế không?”

Đôi mắt to đen láy của Lưu Hương chớp chớp nhìn Hoa Mãn Nguyệt.

Hoa Mãn Nguyệt vô cùng cảm động. Anh biết mình đã không nhìn nhầm người. Lưu Hương của anh! Đây chính là Lưu Hương của anh.

Bất cứ ai và bất cứ chuyện gì xảy ra đều không thể chia cắt họ.

Tuyệt đối không thể.

“Không thể cùng sinh một ngày, chỉ cầu cùng chết một ngày. Cảm ơn Lưu Hương. Nếu không có em, chắc chắn anh không thể biết tình yêu là tuyệt diệu vô ngần như thế nào!”

Hoa Mãn Nguyệt xúc động ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi vào lòng.

u yếm hôn lên trán cô, nói: “Lưu Hương, em có biết tại sao anh lấy tên là Hoa Mãn Nguyệt không?”

“Tại sao?”

“Thực ra, lúc mới đến tiên giới anh không có ý thay tên đổi họ. Nhưng sau đó gặp em, em hỏi tên anh là gì, thời khắc ấy anh nghĩ đến ba chữ này.

Bởi vì anh đã từng ham chơi bời bướm hoa hoa bướm, cho nên anh lấy họ là hoa; còn Mãn Nguyệt, mãn nghĩa là đầy đặn hết lòng; Nguyệt, đương nhiên là Nguyệt Nhi tên em!

Ý anh là, kể từ nay em sẽ lấp đầy lòng anh. Lưu Hương, anh sẽ dùng toàn bộ cuộc đời còn lại của anh để thương yêu em.”

Lưu Hương Nguyệt Nhi hết sức cảm động nhìn Hoa Mãn Nguyệt.

“Anh…”

Cô ngả đầu vào bộ ngực rắn chắc của Hoa Mãn Nguyệt. Không rõ cảm giác này có thể kéo dài bao lâu đây?

“Anh ạ, chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?”

Lưu Hương đã từ bỏ tất cả, tất cả, để lựa chọn gắn bó với chàng trai này.

Hạnh phúc của cô gấp gáp ngắn ngủi, chưa được nhiều là mấy, còn có quá nhiều việc cô chưa cùng anh hoàn thành.

Cô không muốn đơn giản chết đi như thế này.

Cô muốn cùng anh sinh con nuôi con, cùng anh ngao du khắp thế giới.

“Lưu Hương, sẽ không sao cả! Anh tin rằng chúng ta nhất định sẽ thành công.”

Ánh mắt rất kiên định, Hoa Mãn Nguyệt nhìn cô.

Vì người con gái này, anh nhất định phải sống thật tốt.

Anh còn chưa kịp yêu cô nhiều nhiều, anh đâu có thể chết ở nơi này!

Diệp Khuynh Thành bỗng cảm thấy phía sau mình vắng mất hai người, cô ngoái lại nhìn. Thì ra Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi chưa đi lên kịp.

“Hai người đừng nồng nàn nhiều quá nữa, mau rảo bước lên đi! Rừng rậm rất sẵn thứ quái dị, chúng ta nên gắng đi sát bên nhau thì mới dễ cùng nhau ứng phó.”

Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi nghe Khuynh Thành nói thế cũng công nhận là rất có lý.

Cả hai vội rảo bước cho kịp mọi người.

Vừa đi được mấy bước, Lưu Hương Nguyệt Nhi đã kêu ré lên: “Cái gì thế kia?”

Nhìn theo hướng tay cô chỉ, mọi người đều thấy ở nơi cách họ không xa, một đám gì đó đen ngòm đang cấp tốc bay về phía họ.

Diệp Khuynh Thành nhìn, rất kinh ngạc, cô biết ngay là nguy rồi, bèn vội hô lên: “Mau chạy đi!”

“Là gì thế Khuynh Thành?”

Tuy “đối tượng” là sinh vật trên thần giới, nhưng ngày xưa Khuynh Thành ở trên thế giới hiện đại đã từng đọc sách biết về những loài dơi có hình thái như thế này.

Đó là loài dơi biết hút máu ăn thịt!

Nếu bị chúng bủa vây, thì da thịt của ta khó bề giữ nổi.

“Là dơi ăn thịt người!”

“Dơi ăn thịt người???”

Nghe mấy chữ này ai cũng giật mình kinh hãi.

Chưa từng nghe nói đến chúng. Nhưng riêng nghe cái tên đã thấy rùng mình. Còn “dung nhan” của chúng thì càng dã man hết mức.

Con nào cũng dài rộng chín mười thước, đen sì sì.

Đôi mắt chúng đỏ đòng đọc rất khát máu.

“Tuyệt đối không để cho chúng đuổi kịp, nếu không chúng ta chỉ còn cách xả thân xác mà dâng cho chúng xơi!”

Thân xác? Họ đâu dễ gì mà tu luyện được!

Tuy đã lên đến cấp độ thần giới, thân xác bị hủy vẫn có thể tu luyện lại, nhưng việc đó vẫn cực kỳ phiền toái, chẳng ai muốn làm cái việc đó.

Cả đoàn sáu người vận sức thi triển công lực cấp tốc phi hành.

Khí lưu cực mạnh lan tỏa khắp rừng Bách Độc.

Có lẽ độc giả sẽ lấy làm lạ, tại sao họ không giấu kín khí lưu rồi phi hành tiến lên? Nếu cứ thế này thì rất dễ bị lộ và trở thành mục tiêu của các sinh vật khác.

Thực ra, sở dĩ họ làm như thế là nhằm tránh xa những đối tượng hay xông ra tấn công.

Nếu không, những đối tượng nhãi nhép ranh con rỗi rãi này sẽ chạy ra, coi họ là những tấm bia để luyện công, thì họ sẽ chết dở.

Sẽ bị cản đường, lỡ thời gian và còn phải tổn hao tinh lực nữa.

Cho nên họ cứ phát tan khí lưu cực mạnh của mình, ít ra cũng khiến các đối tượng ranh con ấy không dám ló mặt ra gây rối.

Như thế, thực ra lại là thông thoáng, dễ phi hành.

Có điều, nếu gặp phải cao thủ, thì chúng sẽ là cao thủ tuyệt đối, họ sẽ phải mệt mỏi.

Đàn dơi ăn thịt người vẫn không ngừng truy đuổi họ, hình như chúng tuyệt đối không nản chí.

Con dơi đầu đàn có kích cỡ hai ba chục thước cũng nên.

Trông nó khôi ngô sáng sủa, rất mực phong độ.

Đôi mắt đỏ như máu của nó tràn ngập khát vọng dã man.

“Tăng tốc! Phải đuổi kịp họ! Thu được kim đan mà họ đã luyện là một nhẽ, ăn da thịt họ cũng sẽ giúp chúng ta tăng cường công lực rất nhiều!”

Nói rồi, nó dẫn đầu mấy trăm con dơi đàn em cấp tốc truy kích bọn Khuynh Thành.

Con dơi đầu đàn lại hô lên: “Phải để cho ta bọn đàn ông. Còn lại là phần của các ngươi hưởng thụ!”

Sở dĩ nó bám riết không chịu buông tha vì nó nhận ra Lam Tố có khí lưu phi thường.

Ăn thịt một người như thế, công lực của nó được nâng nhanh ít nhất là ba cấp.

Cho nên nó liều, chết thì chết cũng phải mạo hiểm một phen.

Nếu thắng trận này nó có thể trở thành lãnh tụ của nhà dơi.

“Đại ca quyết ý sẽ ăn thịt hắn à?”

Một con dơi nhóc bay bên cạnh hỏi nó.

“Hỏi thừa lời rồi! Ông đương nhiên sẽ xơi nó! Xơi nó, công lực của ông sẽ nâng lên hết cấp, thì họ dơi nhà ta còn ai dám là đối thủ của ông nữa?”

Đại ca dơi nói, mặt nó rất cao ngạo phớt đời.

“Nhưng có vẻ như hắn có công lực rất mạnh?”

Đại ca dơi trợn mắt nhìn con dơi nhóc con, tức giận mắng mỏ: “Đồ ngu! Nếu hắn không có công lực cao thì ông đây ăn thịt nó để làm gì?”

Dơi nhóc con hình như đã hiểu, nó đực mặt ra cười rất ngớ ngẩn, gật đầu nói: “Kể cũng phải. Đại ca thật thông minh.”

“Chỉ nói vớ vẩn, không thông minh, sao có thể làm đại ca của các ngươi?”

Nói về trí thông minh.

Thì có thể vì đại ca dơi ăn thịt người tựa như hạng VIP trong làng chiến đấu cơ B2 trong khắp hơn hai trăm dặm quanh vùng này.

Đại ca rơi này xứng được liệt vào hạng thượng đẳng.

“Lát nữa toàn thể các người vây đánh bọn người còn lại.”

“Rõ!”

Dơi nhóc con đáp. Nhưng rồi nó cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội hỏi: “Còn đại ca, đại ca sẽ làm gì?”

Đại ca dơi tạt cho nó một chưởng vào đầu, mắng nhiếc: “Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ta đương nhiên sẽ đi ăn cái thằng người có công lực cao ấy!

Này, ta nhắc ngươi vô số lần rồi. Khi đại ca làm việc thì ngươi đừng xía vào! Mẹ kiếp! Người là đại ca hay ta là đại ca, hả?”



Dơi nhãi con câm như thóc.

Nó chẳng qua cũng vì quan tâm đến đại ca thôi mà!

Nó ấm ức nói: “Đương nhiên đại ca là đại ca rồi.”

Nó quá mong mình cũng là đại ca, như thế ít ra cũng không bị mắng chửi và không bị ăn đòn.

Đàn dơi ăn thịt người quyết truy đuổi không bỏ cuộc, mải miết bám theo bọn Diệp Khuynh Thành liền bảy ngày bảy đêm.

“Đại ca, bọn người kia chạy cũng tài thật!”

“Chạy à? Ta không tin ta không thể đuổi kịp bọn họ.”

Công lực của bọn dơi thực ra không cao, nhưng nếu thi phi hành… Bọn chúng bẩm sinh đã có nghề phi hành trên bầu trời.

Cho nên chúng sẵn có ưu thế rất lớn, ví dụ rất dai sức.

Cho nên, khi bay thật lâu, thì ưu thế này sẽ được thể hiện ra.

Chờ khi bọn người lớ ngớ kia không chạy nổi nữa, thì họ chỉ còn cách bị ăn thịt vậy.

Đại ca nghĩ ngợi, rất đắc ý, rất sung sướng khoái trá.

Dơi nhóc con hình như nghĩ ra điều gì, mắt nó bỗng sáng lên, nói: “Đại ca ạ, đệ có cách này.”

“Là cách gì, mau nói đi?”

“Nếu chúng ta cứ bám sau lưng họ thế này thì chưa biết phải truy đuổi đến bao giờ, chi bằng chúng ta chuyển hướng bay, sau đó chúng ta đánh vào nhân lúc chúng không phòng bị, chúng sẽ không kịp trở tay.

Đại ca nói xem, đệ có thông minh không? Biện pháp này rất hay, đúng không?”

Đại ca dơi trầm tư một hồi, rồi tét một chưởng lên đầu dơi nhãi con, nói: “Đồ ngu, đần độn, đồ đần thối nhà ngươi có biện pháp hay, sao không nói sớm?

Để cho đại ca này phải đuổi suốt bảy ngày bảy đêm liền, ngươi cho rằng đại ca không mệt hay sao?”

Dơi nhãi con dẩu môi, tâm trạng nó rất buồn bực.

Dù sao đại ca cũng đã nói biện pháp của nó tốt, thế mà lại đánh nó!

Cái đầu đại ca có vấn đề thì phải?

Tuy nó đã nghi ngờ như thế từ lâu nhưng không có cách nào khác, vì ai bảo người ta có chỗ dựa, là đại ca của nó!

“Đại ca ạ, có phải là làm theo cách như đệ nói không?”

“Lắm lời quá! Sao không mau truyền lệnh đi?”

Bọn Diệp Khuynh Thành bị đàn dơi ăn thịt người truy đuổi, chạy đến nghẹt thở.

Tốc độ của chúng tuyệt đối quái thai, kinh khủng.

Vừa vào đến rừng Bách Độc đã gặp phải bọn khủng bố kiểu này, không rõ tiếp theo còn những gì đang chờ đợi họ?
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 Tap 2
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_77
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_78
Phan_79
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98 End Tap 2
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .